Đang trong tâm trạng say cà phê và chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối cùng của năm học, cô vật vờ nửa say nửa tỉnh chỉ muốn về nhà đắp chăn lăn ra ngủ một giấc cho thật đã. Một tuần trôi qua, cô vật lộn với hàng tá bài kiểm tra cuối kì và bài thuyết trình đến nỗi không còn đủ thời gian để nghĩ ngợi quá nhiều, để rồi tối hôm qua cô thức cày phim tới sáng mới chịu đi ngủ, hai con mắt mỏi nhừ, chỉ muốn nhắm nghiền vì mệt.
Đã bao lâu rồi kể từ ngày hôm đó, cô mới có thể thôi nghĩ ngợi vẩn vơ để lười biếng và thư giãn trên giường lâu đến vậy. Cô cảm nhận bản thân đang ngày càng mạnh mẽ hơn rất nhiều và cô tự hào về điều đó. Cô quen và cảm thấy dễ chịu với cuộc sống lười biếng một cách vô vị, cuộc sống chỉ biết có mỗi "học". Người ngoài họ cũng bảo cô chỉ biết "học", ngoài ra thì vô tích sự chẳng làm được gì! Ừ và cô đã sống nửa cuộc đời vô tích sự như vậy đấy, cô không biết liệu nửa cuộc đời còn lại, có có được cái tích sự gì không, nhưng hiện tại, cô đã quen và chấp nhận bản thân là "đồ vô tích sự".
Cô chẳng quan tâm lắm thế giới biến chuyển nhanh chóng mặt đến nhường nào, cô cũng chẳng quan tâm người ta họ giỏi ra sao, cô chỉ quan tâm cái gọi là "hiện tại". Mỗi ngày thức dậy, cô đều tự hào khen bản thân mình thật giỏi vì đã có thể thức dậy vào buổi sáng và đi ngủ vào buổi tối, điều mà trong quá khứ, cô đã từng không làm được. Cô tự khen mình giỏi và đã có thể tự vực dậy bản thân và bước tiếp dù biết rằng con đường mình đang đi không hề dễ dàng gì. Cô cảm thấy yêu thương "bản thân vô tích sự" thật nhiều, mỗi khi buồn và cảm thấy trống trải, cô luôn tự nói với mình rằng: "Hôm nay là ngày em trẻ và đẹp nhất trong cuộc đời này!" Vì ngày mai đến, cô sẽ già đi, và thời gian liệu có quay trở lại để cô lại được ngắm nhìn bản thân xinh đẹp của ngày hôm nay?
Cô có thể vô tư không quan tâm lắm đến chuyện thế sự nhân gian hay drama gì đó ngoài kia, cái cô quan tâm là bản thân cô có đang hạnh phúc và vui vẻ hay không? Bạn bè cô cũng chỉ có vài người cho gọi là cô có sống và tồn tại trong thế giới loài người, còn thật ra cô là loài gì thì chính bản thân cô cũng không rõ lắm! Chỉ biết là mỗi khi cô buồn thì sẽ luôn có vài người bạn để cô lôi ra trút bầu tâm sự, mỗi khi cô tan học là sẽ có người cùng cô đứng đợi tàu, khi cô hạnh phúc thì sẽ có người cũng hạnh phúc chúc mừng cô. Chỉ vậy thôi là đủ!
Nhận xét
Đăng nhận xét