Jennifer bắt đầu công việc phục vụ bàn ngay sau khi tốt nghiệp. Trái tim tràn đầy nhiệt huyết, cô bước vội ra lấy chiếc xe máy cũ, sẵn sàng đến nhà hàng nơi mình sẽ làm việc từ 6 đến 12 tiếng mỗi ngày để đổi lấy vài trăm nghìn đồng và một bữa ăn trưa đơn sơ. Sau những giờ học mệt mỏi trên giảng đường, cô khao khát được vận động, được làm điều gì đó mới mẻ thay vì chỉ ngồi một chỗ.
Trong bộ đồng phục sơ mi trắng và quần tây đen, Jennifer trở thành một "nhân viên chuyên nghiệp." Nhưng sự tự tin ấy nhanh chóng vụt tắt khi cô bước vào nhà hàng. Không một lời hướng dẫn, không một bóng dáng quản lý để hỏi han, Jennifer đứng tần ngần, lúng túng nhìn mọi người làm việc như một cỗ máy đã lập trình sẵn. "Mình phải làm gì bây giờ?" cô tự hỏi, cảm thấy nhỏ bé và lạc lõng trong không gian xa lạ này.
Một đồng nghiệp trẻ bất chợt cười thân thiện:
- "Chị làm giống em nè! Xếp khăn bàn, bát đũa đúng vị trí là được!"
- Jennifer gật đầu, cảm ơn rối rít rồi bắt đầu làm theo. Những công việc đơn giản như trải khăn, xếp chén bát nhanh chóng giúp cô hòa nhịp hơn.
Hai tiếng trôi qua, chân mỏi nhừ, bụng đói meo, nhưng cô không dám ngồi xuống nghỉ. Nhìn mọi người bận rộn, cô sợ rằng chỉ một phút lơ là sẽ bị quản lý nhắc nhở hoặc thậm chí trừ lương. Thế là Jennifer tiếp tục chạy lăng xăng từ bàn này qua bàn khác, dọn dẹp, quét nhà, giúp đồng nghiệp... Nhưng trong lòng cô vẫn nặng nề khi nhận ra mình chậm chạp và vụng về hơn các bạn khác.
Sau bốn tiếng chuẩn bị, giờ nghỉ trưa đến. Jennifer ngồi bệt xuống đất, nhai từng miếng bánh mì một cách khó nhọc. Lần đầu tiên, cô cảm nhận vị mồ hôi mặn chát xen lẫn trong thức ăn – vị của sự vất vả. Nhưng kỳ lạ thay, nó lại ngọt ngào vì là thành quả đầu tiên do chính cô tạo ra.
Chiều đến, giờ đón khách bắt đầu. Jennifer nhìn buổi lễ cưới lung linh, đôi tân lang và tân nương bước vào lễ đường với nụ cười rạng rỡ. Một niềm vui nhẹ nhàng len lỏi trong cô. "Ngày nào đó, mình cũng sẽ khoác chiếc váy cưới trắng tinh khôi như thế," Jennifer tủm tỉm nghĩ thầm.
Nhưng chẳng mơ mộng được lâu, cô phải chạy tới từng bàn, gắp đá, châm lửa cho bếp lẩu. Đây là thử thách lớn nhất trong ngày. Tay run run cầm que diêm và cồn, Jennifer lo lắng đến mức đổ mồ hôi hột. Một đồng nghiệp lớn tuổi hơn giật lấy hộp cồn từ tay cô, giảng giải nghiêm khắc. Cô gật đầu lí nhí, cố nuốt nước mắt và tiếp tục công việc.
Sau nhiều giờ chạy ngược xuôi, cuối cùng ca làm việc cũng kết thúc. Jennifer cùng mọi người dọn dẹp và tập trung nhận lương. Trái với lo sợ ban đầu, quản lý chẳng trách mắng mà chỉ cảm ơn cô cùng nhóm. Nhận chiếc phong bì với 250 nghìn đồng, Jennifer thở phào nhẹ nhõm.
Đó là đồng tiền đầu tiên cô kiếm được bằng chính sức lao động của mình. Dù không lớn, nhưng nó chứa đựng cả niềm tự hào lẫn những bài học quý giá. Jennifer trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi ngả lưng trên chiếc giường quen thuộc. Giấc ngủ sâu đến sáng như xoa dịu tất cả mệt mỏi, để lại trong cô niềm hạnh phúc vì đã vượt qua thử thách đầu tiên trong hành trình trưởng thành của mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét